Chủ Nhật, 24 tháng 10, 2010

Tóc em đuôi rùa.

Bận rộn với em, bận đến không nhớ bao nhiêu ngày không vào blog, và nếu như em nhỏng nhẻo như vậy mãi. Mình không động nảo thì nguy cơ cái dây hứng của mình đứt mất luôn. Rồi đi toong cái "văng" chương ba xu của mình có được từ khi biết chơi bờ nóc.
Tối nay em ngủ sớm trước 12 giờ, thằng ông ngoại ngủ trước em luôn( tỏi rồi..)mình đuối lắm, đau lưng vì o bế em suốt...nằm xuống hỏng ngủ được. Cuộn tròn..trùm chăn cũng ngủ hỏng được. Choàng dậy nốc một ly kem chó có lát rồi gõ..
Vào thăm nhà, thấy có vài người ghé qua. Vui vì còn có người nhớ mình thanks! Dạo nầy mình ít đi đâu, nên chẳng có chuyện gì kể lể với bạn nhà Mul cả. Có thì chỉ là khoe mấy baby nhà nầy cho mấy cô dì chú bác nghe mà thôi. Chuyện trẻ con đó mà, thay đổi từng ngày biết bò..đi..nói v..v..
Hôm qua có một anh xem hình mấy nhóc cháu, rồi hỏi một câu mình phải bật cười :- đó là đứa cháu ngoại trẻ nhất của em đó àh. Đúng ra là hỏi "nhỏ" nhất phải không? anh ấy sống nước ngoài lâu quá rồi nên mới thay từ trẻ cho nhỏ.
Cháu "trẻ" nhất của mình hôm nay được 2 tháng 6 ngày tuổi rồi. Em cứng cáp hơn chút dể cho việc bồng bế rất nhiều. Ăn tham cực kỳ, pha sửa chậm tí là em khóc ngất...mất hơi luôn. Em ngoan cái là không đòi bế trên tay, bú no nằm chơi  đến khi ngáp méo mỏ thì làm thêm xị nữa là xỉn lăn quay. Em hỏng có được gương mặt mủm mỉm, trắng tròn như trẻ khác, nước da hơi nâu láng bóng(giống ba). Mình goi vui em là"đồng đen" Tóc em nhiều có cái đuôi rùa dể thương. Nghe nói trẻ nào có cái đuôi rùa là sau nầy  sẻ có nhiều em lắm! Đó là người vn mình nói. Mình thì nghe người Philippin nói, đuôi rùa nói lên đứa em kế là sẻ là con trai. Mình thích vuốt đuôi rùa của em lắm, sau nầy có hớt tóc thì để dành lại cái đuôi, nuôi cho nó dài ra...Người ta con gái  "tóc em đuôi gà" còn em thì "tóc em đuôi rùa"
Em ngọ ngoạy rồi, có lẻ em tè ướt bỉm, em mà ướt tí là em không chịu đâu. Hây dà thế đấy!  có muốn dài dòng thêm cũng không được với em.

Mẹ em đi học về 2 ngày cuối tuần.






Những buổi tối ngoại ru em ngủ.

Thứ Sáu, 8 tháng 10, 2010

PUMPKIN và tuổi thơ tôi.


Halloween sắp tới, người ta đã bày bán những thứ dành cho ngày nầy. Và tháng mười trái bí được lên ngôi. Sáng nay cả nhà kéo nhau đi đến một nơi bán bí.

Những trái bí ngổn ngang, dưới đất, trên bàn một màu cam rực rở. Mỗi khi gặp bí là tôi nhớ xa xăm, nhớ về một miền quê xa lắc. Nơi đó là quê ngoại tôi,  về quê ngoại không theo ba đi xe Honda, thì chị em tôi đi bằng  xe lôi. Là chiếc xe đạp kéo thêm một cái thùng hai bánh xe, nên có tên là xe lôi. Chị em tôi trên chiếc xe lôi, thích thú khi bị lúc lắc theo khi xe chạy phải ổ gà. Và cứ nói "cho cháu xuống ở mương lớn"  xe dừng đúng nhà ngoại.

Vào cái thời còn giặc giả, nhà tôi ở thị trấn bị pháo kích liên miên. Nên má gửi mấy chị em về quê ngoại trốn pháo. Nhà ngoại  đất rẩy đất ruộng cò bay thẳng cánh. Nhà quê rau cỏ, bầu bí ngoài vườn không thiếu, trái cây trỉu cành mận ổi lồng mứt, mảng cầu xoài v...vv. Sau hè nhà ngoại vài chục lu cá mắm, cá khô phơi xỏ xâu. Ngoại tôi dự trử thực phẩm để phòng khi giặc giả kéo dài có cái ăn cho con cháu.

Tôi nhớ mãi hình ảnh ngoại tôi dáng cao cao lưng hơi khòng ở tuổi 60 cắp chiếc nón lá đi trước, anh họ tôi kéo chiếc xe ba bánh trên đó có tôi ngồi chiểm chệ. Đi tới nhà một người quen mua những trái bí rợ, chất đầy một xe kéo về. Những trái bí được anh em họ chúng tôi lần lượt bê vào nhà.  Bí ngoại để dưới gầm  bộ ván gỏ hai tấm. Tôi hỏi ngoại sao nhà mình mua nhiều bí, ngoại nói  vì bí để được lâu nhất. Và thế là món bí hầm dừa có mặt thường xuyên cho những buổi cơm. Cơm quê của ngoại thật là ngon lạ lùng, với chén mắm cá lóc chưng thịt ba chỉ, với mớ rau dưa mới hái ngoài vườn, ăn vàomát ngọt đầu lưởi, bí hầm dừa béo ngậy miếng bí ngọt thơm ngon vô cùng tận. Với những con cá tập tàng mà anh họ kéo lưới ngoài sông. Ngoại mang kho tiêu mằn mặn ngòn ngọt , bí rợ thì ngoại đổi món không hầm dừa mà hấp cách thủy. Bí hấp chấm với nước cá kho tiêu sền sệt có bửa anh em tôi dành nhau cả miếng cơm cháy trong nồi, tình hình lắng dịu má đón về chợ. Bọn tôi lớn nhanh...Người anh họ kéo chiếc xe bí rợ ngày ấy đi lính rồi chết trận. Vài năm sau giải phóng ngoại tôi bệnh qua đời.

Sáng nay bí gợi cho tôi nổi nhớ... nhớ ngoại nhớ anh họ hiền lành chơn chất chết trẻ thật tội nghiệp. Nhớ những bửa cơm chén to kho mặn bí hầm dừa muôn năm của ngoại. Có người phì cười hỏi tôi rằng:- lúc đó ăn bí hoài hỏng thấy ngán hả? Câu hỏi nầy tôi  ngẩn người để cố nhớ lại. Và chắn mẻm rằng tôi chỉ có mê ăn mê chơi mà thôi, nên không ỏng eo với ngoại “con ngán bí” bao giờ (tôi cũng ngoan ra phết ấy nhỉ). Với tôi ngày ấy được sống trong tình thương của cha mẹ ông bà, được cho ăn được chạy nhảy , được đi học là như được cả thế giới.

Sài gòn hai màu mưa nắng, xứ cờ hoa xuân hạ thu đông bốn mùa luân chuyển, có một ngày trái bí rợ lên ngôi. Những trái bí vàng cam xanh trắng người ta vẻ lên đó những hình ảnh vui, những gương mặt ma quỷ. Sáng hôm nay với những bước thảnh thơi dạo quanh nơi nầy, những trái bí đưa tôi về miền ký ức ngọt ngào.

Có Một trái bí nhe răng cười với tôi . Bí như muốn nói” lâu quá không gặp”

Một điều rất ngộ, gần đây tôi bổng thích màu cam, màu cam của bí. Tôi lại thích ăn bí. Và ngày hôm ấy trong giấc ngủ tôi mơ thấy bí đầy nhà.




****
 ai mua bí hôn!

 
Photobucket
Có tôi mua bí nè! Photobucket
Photobucket

Bí ....tình yêu và nổi nhớ.



Photobucket

Photobucket


Photobucket.
Photobucket
Photobucket
Photobucket

Photobucket

Photobucket

Thứ Năm, 7 tháng 10, 2010

PUMPKIN và tuổi thơ tôi.


Halloween sắp tới, người ta đã bày bán những thứ dành cho ngày nầy. Và tháng mười trái bí được lên ngôi. Sáng nay cả nhà kéo nhau đi đến một nơi bán bí.

Những trái bí ngổn ngang, dưới đất, trên bàn một màu cam rực rở. Mỗi khi gặp bí là tôi nhớ xa xăm, nhớ về một miền quê xa lắc. Nơi đó là quê ngoại tôi,  về quê ngoại không theo ba đi xe Honda, thì chị em tôi đi bằng  xe lôi. Là chiếc xe đạp kéo thêm một cái thùng hai bánh xe, nên có tên là xe lôi. Chị em tôi trên chiếc xe lôi, thích thú khi bị lúc lắc theo khi xe chạy phải ổ gà. Và cứ nói "cho cháu xuống ở mương lớn"  xe dừng đúng nhà ngoại.

Vào cái thời còn giặc giả, nhà tôi ở thị trấn bị pháo kích liên miên. Nên má gửi mấy chị em về quê ngoại trốn pháo. Nhà ngoại  đất rẩy đất ruộng cò bay thẳng cánh. Nhà quê rau cỏ, bầu bí ngoài vườn không thiếu, trái cây trỉu cành mận ổi lồng mứt, mảng cầu xoài v...vv. Sau hè nhà ngoại vài chục lu cá mắm, cá khô phơi xỏ xâu. Ngoại tôi dự trử thực phẩm để phòng khi giặc giả kéo dài có cái ăn cho con cháu.

Tôi nhớ mãi hình ảnh ngoại tôi dáng cao cao lưng hơi khòng ở tuổi 60 cắp chiếc nón lá đi trước, anh họ tôi kéo chiếc xe ba bánh trên đó có tôi ngồi chiểm chệ. Đi tới nhà một người quen mua những trái bí rợ, chất đầy một xe kéo về. Những trái bí được anh em họ chúng tôi lần lượt bê vào nhà.  Bí ngoại để dưới gầm  bộ ván gỏ hai tấm. Tôi hỏi ngoại sao nhà mình mua nhiều bí, ngoại nói  vì bí để được lâu nhất. Và thế là món bí hầm dừa có mặt thường xuyên cho những buổi cơm. Cơm quê của ngoại thật là ngon lạ lùng, với chén mắm cá lóc chưng thịt ba chỉ, với mớ rau dưa mới hái ngoài vườn, ăn vàomát ngọt đầu lưởi, bí hầm dừa béo ngậy miếng bí ngọt thơm ngon vô cùng tận. Với những con cá tập tàng mà anh họ kéo lưới ngoài sông. Ngoại mang kho tiêu mằn mặn ngòn ngọt , bí rợ thì ngoại đổi món không hầm dừa mà hấp cách thủy. Bí hấp chấm với nước cá kho tiêu sền sệt có bửa anh em tôi dành nhau cả miếng cơm cháy trong nồi, tình hình lắng dịu má đón về chợ. Bọn tôi lớn nhanh...Người anh họ kéo chiếc xe bí rợ ngày ấy đi lính rồi chết trận. Vài năm sau giải phóng ngoại tôi bệnh qua đời.

Sáng nay bí gợi cho tôi nổi nhớ... nhớ ngoại nhớ anh họ hiền lành chơn chất chết trẻ thật tội nghiệp. Nhớ những bửa cơm chén to kho mặn bí hầm dừa muôn năm của ngoại. Có người phì cười hỏi tôi rằng:- lúc đó ăn bí hoài hỏng thấy ngán hả? Câu hỏi nầy tôi  ngẩn người để cố nhớ lại. Và chắn mẻm rằng tôi chỉ có mê ăn mê chơi mà thôi, nên không ỏng eo với ngoại “con ngán bí” bao giờ (tôi cũng ngoan ra phết ấy nhỉ). Với tôi ngày ấy được sống trong tình thương của cha mẹ ông bà, được cho ăn được chạy nhảy , được đi học là như được cả thế giới.

Sài gòn hai màu mưa nắng, xứ cờ hoa xuân hạ thu đông bốn mùa luân chuyển, có một ngày trái bí rợ lên ngôi. Những trái bí vàng cam xanh trắng người ta vẻ lên đó những hình ảnh vui, những gương mặt ma quỷ. Sáng hôm nay với những bước thảnh thơi dạo quanh nơi nầy, những trái bí đưa tôi về miền ký ức ngọt ngào.

Có Một trái bí nhe răng cười với tôi . Bí như muốn nói” lâu quá không gặp”

Một điều rất ngộ, gần đây tôi bổng thích màu cam, màu cam của bí. Tôi lại thích ăn bí. Và ngày hôm ấy trong giấc ngủ tôi mơ thấy bí đầy nhà.




****
 ai mua bí hôn!

 
Photobucket
Có tôi mua bí nè! Photobucket
Photobucket

Bí ....tình yêu và nổi nhớ.



Photobucket

Photobucket


Photobucket.
Photobucket
Photobucket
Photobucket

Photobucket

Photobucket