Đưa ông táo về trời vào buổi chiều xong rồi, ra sân đốt vài mẫu giấy vàng bạc, đám lửa nhỏ một làn khói bay lên tự dưng nhớ khói đốt đồng ở quê mình. Đã rất lâu rồi có đến 26 năm chưa một lần đón tết ở quê. Lần nầy cũng không về được, phải ở lại cúng kiếng cho ngôi nhà của mình. Người ta có câu hỏi quen miệng " có về quê ăn tết không" người đi xa chỉ muốn về ba ngày tết bên người thân. Còn tôi thì ngược lại.. về quê (VN) ăn tết thì lại xa người thân. Vn là quê (quê hương) rồi còn có một quê bé nhỏ nữa là Tân châu...ôi quê trong quê (2in1). Buổi trưa nầy đến spa thư giản, mơ màng nghe mấy em bàn về tết đi đâu chơi, cũng nói về đưa ông táo về trời. Có em gái bảo rằng:- sau12 giờ đêm qua, tức là rạng sáng 23 tết má con tiễn ông táo đi thật sớm để táo không bị kẹt xe (cười). Lòng nhủ thầm thế thì tôi sẻ cho táo nhà tôi đi thiệt là trể để xe không kẹt...
Chim cúc cu bay ra đậu trên khung cửa sổ đồng hồ gáy 8 tiếng. Tối nầy khu phố bổng dưng im ắng hơn mọi khi, người đi đâu hết rồi sao? Cả hai nhóc trai và gái khoảng độ 8 tuổi tối nao cũng đánh cầu lông trước nhà không thấy chơi ở đây. Bé gái có gương mặt tròn phúng phính, tóc dài quá vai rất điệu với động tác vuốt tóc. Cô bé luôn bắt nạt nhóc con trai kia mỗi khi mình đánh không được trái cầu lông thì liếc ngang "bạn đánh kỳ quá à" bé trai:- đâu có kỳ đâu tại bạn mà. Cái giọng con trai kéo dài ra nhảo nhẹt...Khu phố bây giờ thay đổi nhiều, hàng xóm ở lâu đời bán nhà đi nơi khác, hàng xóm mới về ở, mặt tiền nhà cũng thay đổi đẹp hơn theo sở thích chủ mới, trẻ con "mới" ra đời, rồi lớn lên con nhà ai tôi không biết. Dạo sao nầy tôi đi vắng hơi nhiều nên đã không nắm được tình hình khu phố mình ở. Sáng chủ nhật hai nhóc chơi trước cổng, lúc tôi chợ về trái cầu rơi vào người, con bé nhanh nhẩu "cô ơi, xin lổi cô nghe" Tôi béo má cô bé hỏi con nhà ai đây, nhà ở đâu. Bé nắm tay tôi kéo đi cách vài căn chỉ lên tầng cao miệng nói : -nhà con kìa cái nhà hoa tím đó cô. Thằng bé trai :- cô ơi, muốn biết nhà con không? nhà đâu? tuốt bên kia kìa...
Ngày hôm sau tôi vừa về trước nhà hai nhóc chạy tới:- cô ơi, cô nhớ con không? cho con chơi ở đây nghe cô. Tôi cười gât đầu hai nhóc nhảy lên mừng rở gọi bạn:- tụi bây ơi cô cho rồi. Nhìn bon trẻ tôi chợt nhớ 3 đứa cháu nhà mình quá! Rồi thì cô ơi cô à, lượm dùm con trái cầu trong sân. Buổi sáng đó tôi làm người nhặt cầu cho chúng nhiều lần, cuối cùng nghe lỏm được một câu "cô hiền quá hén tụi bây". Đúng là trẻ con ngây thơ, làm có tí việc cho chúng mình đã thu hoạch một lời khen đẹp. Tối nay không thấy chúng chơi tôi cảm thấy nhơ nhớ
Thơ thẩn ngoài sân một tí, vào nhà đóng cửa bấm luôn 2 ổ khóa to đùng, coi như xong là vào chuồng đấy. Ra ngỏ sau, nhà hàng xóm đối diện cúng táo rồi làm tiệc tất niên, chủ nhà nhỏ hơn tôi vài tuổi là dân Hà nội, hàng xóm mới của tôi vài năm nay. Tiếng cười nói, cụng ly lách cách tiếng nhạc vọng sang với bài hát Hà nội mùa vắng những cơn mưa nghe thật là đã...Tôi thích nghe nhạc từ hàng xóm vọng sang, hôm qua nghe bài Hạ trắng hay quá bóc đt phone qua hàng xóm "ui nhạc hay quá đi" bên kia nhìn qua gật đầu chào...cười tươi như hoa, còn bảo chị có thể yêu cầu nhạc.. em mở cho nghe hihihii! (nghe ké mà còn được yêu cầu) Hàng xóm của tôi dể mến quá phải không ạ.
Chưa kể là buổi sáng hôm qua, phía sau nhà mở nhạc quê hương Cẩm ly...Gió lay cành cây nhãn lồng...Hát câu ầu ơ nhớ nhau...Chim chiều lẻ bạn ngoài song...Em còn mong đợi người dưng....(nghe mà đứt hết khúc ruột) đã phải kêu lên: -trời ơi, cho cô nghe bài nầy..làm nhớ người dưng muốn chết. Thằng cháu bên kia toét miệng cười khoái trá rằng "một cú phone chú về ngay ấy mà".
Có một tin nhắn "đưa ông táo chưa, bây giờ là bắt đầu tết đó nghen em", ừa đúng rồi chỉ mấy ngày giáp tết mới là vui, chiều nầy tôi lượn một vòng Nguyễn Huệ- Lê Lợi nhìn dòng người tấp nập, tôi cũng thấy nôn nao, vậy là tết bắt đầu khi ông táo về trời chứ không đợi đến ngày mùng một mới là.
Tin nhắn trả lời:-mới đưa ..nói làm em nôn nao."
tin nhắn hỏi:- đang làm gì đó?
Tin nhắn trả lời:- đang nhớ người dưng
Tin nhắn hỏi:- nhớ ai?
Tin nhắn trả lời:- ĐT chớ ai hehehe!
Tin nhắn hỏi :- trời... tưởng anh...buồn chán... đi ngủ
Tiếng cửa sắt kéo ken két.. tiếng đóng rầm cổng sắt của nhà bên. Tiệm may đối diện khép cửa tắt đèn bảng hiệu, tiếng nhạc nhà hàng xóm nhỏ lại...trả lại sự im ắng bình yên sau một ngày náo nhiệt. Ngày hôm nay xóm tôi như có hẹn...người ta rửa nhà, rửa cửa, mang cây kiểng ra bón thêm đất vun thêm phân kể cả tắm chó... Tôi đi vòng hết xóm nói chuyện đùa giởn với mọi người vui quá thôi.
Một ngày cuối năm không cùng người thân đón tết...tưởng sẻ buồn nhưng lại quá là vui. Lúc nào vui được cứ vui. Còn nhớ thì cả một trời nhớ...chạy đâu cho thoát.
Khuya rồi ngủ thôi, tôi không buồn... chán ..đi ngủ như tin nhắn kia. Tôi đi ngủ sớm vì "đuối" bởi mấy hôm nay rong chơi hơi bị nhiều mà thôi ... ZZ..ZZZZ..zzzzz..