Thứ Năm, 22 tháng 3, 2012

Cây bồ đề năm ấy.


Ngày xưa lúc  còn ở cái thưở thơ ngây nghe mấy anh chị cô chú mình thả hồn phiêu linh theo những bài hát không tên, mình nghe chẳng thấy hay gì cả, chỉ thấy rên... như là bài không tên cuối cùng nầy đây. Mấy mươi năm sau đến cái tuổi rồi nghe lại mới cảm nhận được 10 bài không tên hay quá là hay. Trong đó mình thích nhất bài Không tên số 3 & 5. Còn bài cuối cùng thì ...buồn quá cứ nầy em hởi ...cứ hỏi khó em hoài, nghe tới bài đó là tắt không nghe nữa.

Hôm về Tân châu, tình cờ gặp lại cây bồ đề ngày xưa (cây bồ đề lớn hơn cây si) phải nói là rất vui mừng và cảm động. Cây bồ đề ăn mặc bảnh bao, đầu đã bạc... muối nhiều hơn tiêu, có lẻ uống nhiều bia rượu nhìn đàn anh trong bộ áo đóng thùng thấy bụng cao hơn ngực. Anh đến nhà thăm gia đình mình, má và chị bất ngờ gặp lại ai cũng đều mừng vui ra mặt, thế là ngồi cùng nhau hỏi chuyện đời xưa đến chuyện đời nay, nhìn cách anh nói chuyện với mình với má quá ư gần gủi như người trong một nhà. Thế cũng được..ko được làm rể được thì là người thân quen.

Anh nhìn dử tướng lắm chân mày sâu róm, miệng rộng, mắt to hơi lồi, mủi lân sắc mặt đỏ như Trương phi, nhìn tướng diện thấy vậy nhưng tâm anh thì hiền lành, lời nói mộc mạc chân tình. Có một buổi  anh mời mình cùng với vịt đồng quê (bạn thân cùng xứ) ăn lunch.  Vịt đồng quê bảo rằng nào giờ không nói chuyện với anh, hôm nay mới có dịp gặp thì thấy anh vui tính cởi mở và là một người hiểu biết ..... Có một hôm mình đi chơi xa, anh hỏi khi nào về đến nhà anh mời mình cafe. Về đến nhà 14:00, anh phone rằng đến rồi , mình trả giá cho thêm 30' nữa. Vậy mà mình nhởn nhơ chơi khi bước vào quán gặp anh trể hơn 2 tiếng đồng hồ. Thấy bóng mình mặt anh rạng rở  hẳn lên nở một nụ cười thật tươi thấy mà thương. Hôm ấy anh nói với mình nhiều chuyện lắm...anh nhắc từng câu chuyện ngày trước mà mình không còn nhớ. Mình khen anh có trí nhớ tốt, anh bảo nhớ hoài "suốt đời không quên". Mình cảm động muốn ngất không dám nhìn anh. Mình lái sang âm nhac rồi bảo rằng " em thích 10 bài không tên".
 Ngày hôm sau anh phone nói rằng:
- TT à, nào giờ anh không thích nhạc, nghe em nói thích bài không tên. Anh về nhà nghe từ bài đầu đến bài cuối luôn đó, mà TT biết anh thích bài nào nhất không?
- thế hả anh, thích bài nào vậy hả ?
- Là bài không tên cuối cùng đó.
- mấy câu đầu hát làm sao, TT quên òi (giả bộ quên để anh hát cho mình nghe)
- là ............
Vịt bạn nghe cú phone đó với mình bạn cười...trợn trắng con mắt, cho rằng một người không thích nhạc mà chịu nghe một lúc 10 bài không tên thì cũng là hay. Nghe anh nói  mình cười khúc khích và nói  thêm những bài khác mình thích cho anh nghe. Hy vọng cây bồ đề sẻ bắt đầu thích nghe nhạc từ đây, nghe nhạc cũng một cách giử cho tâm hồn mình không tẻ nhạt. Âm nhạc thật là kỳ diệu, có thể mình không thích nó hiện tại, nhưng rồi nó có một sức mạnh vô hình hút mình vào từng bài hát với mỗi từng tâm trạng vui buồn yêu thương...hạnh phúc vào thời điểm nào đó trong cuộc đời.

Có một điều ngộ là mình đi đến tiệm uốn tóc, tiệm may, massage đều réo rắc nhạc buồn nào là chia tay...tan vở....níu kéo rất thường khi. Và đã hỏi sao người ta thích nghe những giai điệu buồn nầy vây? Một cô bé dể thương bảo rằng " chia tay níu kéo mới có chuyện để hát để nói, để khóc than cô ơi, chứ hạnh phúc thành đôi lứa quá đẹp rồi có gì mà nói" . Ừa mà mình cũng thấy vậy nữa. Nghe nhạc buồn...nếu được sến chút thì càng thấy hay. Bây giờ đêm xuống....bổng thấy thích nghe bài không tên cuối cùng do ca sỉ Ngọc Anh hát.