Chủ Nhật, 12 tháng 2, 2012
Valentine nhớ tướng quân.
Anh phone về hỏi " hôm nay em làm gì, có đi chơi đâu? " em :- cuối tuần nầy quyết định không đi đâu chơi, để dành một ngày chăm sóc nhà cửa. Nhà mình nhỏ xinh xinh, đủ cho bốn người nhà mình giờ im ắng buồn thiu. Chỉ còn có mỗi con chim cúc cu bay ra gáy cúc cu rồi bay vào. Sáng nay chăm sóc mấy chậu kiểng ngoài sân, lá cây bị bệnh rồi trên lá có những đốm trắng rồi lá từ từ héo dần...Cây đại tướng quân tươi tốt là thế, nhưng từ hôm tết đến giờ lá ủ dột là sao, nghe hàng xóm chỉ cách, đi mua một gói thuốc pha với 8 lít nước mỗi ngày hai lần tưới lên lá cây. Hy vọng cứu được cây, và em cũng thấy lá vươn vai thẳng lên rồi lòng mừng khắp khởi. Có lẻ vì em đã không chăm sóc tưới tắm cho cây nên cây ủ rủ vậy đó. Người ta cũng như cây cỏ, phải để ý chăm sóc nâng niu nhau để cho tình yêu đơm hoa kết trái. Nhìn cây dần tươi tốt trở lại em liên tưởng tới tướng quân của em. Nghe anh bạn già ở Toronto bảo chiều nay tuyết rơi, em nghỉ ngay đến NC chắc sẻ lạnh lắm ...anh chịu lạnh rất dở. Cây đại tướng quân bên nầy nó buồn ủ rủ vì không ai tưới nước bắt sâu( anh trai em bắt được hai con sâu to đùng trốn ở đọt cây). Tướng quân bên kia có héo úa vì không ai nấu thức ăn ngon cho ăn không đó?
Tối qua có người trêu em bằng cách hát như vầy:
...đường ra "trận" mùa nầy đẹp lắm, trường sơn đông nhớ trường sơn tây...
Em cười khúc khích...bên kia cười khành khạch khoái trá. Đường ra trận còn ở phía trước... nhưng mà đông(em) thì nhớ tây(anh) lắm rồi. Em vừa tỉa tót lá héo úa vừa hát đường ra trận mùa nầy đẹp lắm...vô ý lưởi dao xoẹt vào đầu ngón tay trỏ đau quá! nhìn máu chảy thành giọt rơi trên lá xanh, em nhớ ngày xưa mới quen, anh đến nhà chơi lúc em gọt cam cũng vô ý đứt ngón tay trỏ. Em hét toáng lên. Anh nhanh như chớp chộp lấy ngón tay em đưa lên miệng anh... mút ngon lành như mút que kem ấy, em thì sợ rút tay về nhưng anh đã giử chặt.... thế là em hết đau, vết thương như có phép màu không còn tí máu nào cả. Em cảm động... và thích anh từ đó.
Cây kiểng nhà mình không có anh chăm sóc cây không được xanh lá. Nhà mình hơi bị bừa bộn vì thiếu bàn tay quét dọn sắp xếp của anh. Mấy ngày trước em cầm cây lau nhà đẩy vài cái dưới nền gạch. Thằng cháu đối diện cửa sau nhà mình nhìn thấy nó cứ gào ầm "giời ơi chiều nay trời mưa... mưa lớn lắm đây " Ngọc Thành ngồi đó nhìn em cười hí hí ....còn em cũng cười mà ...quê. Cây kiểng vun thêm đất, quét sạch rác ngoài sân xong hết rồi, bắt đầu làm trong nhà. Quét nhà ...lau cửa kính, lau tủ kính khuôn hình ..v..v...Em lau đến cái hình hai thằng mình là em nhớ và cười tủm tỉm. Chuyện là anh có người bạn thân cho một họa sỉ thuê phía trước nhà. Họa sỉ Lộc Lan nầy ngoài vẻ tranh tuyệt đẹp, anh còn phác họa lại những tấm ảnh xưa quí không thể phục hồi của khách. Tranh vẻ có thể treo vài chục năm hoặc hơn mà vẫn còn đẹp. Nên anh đã đặt vẻ một tấm tranh. Khi bắt đầu được vẻ, mỗi ngày trên đường về anh đều ghé qua xem, rồi em cũng ghé qua lúc đó hai gương mặt đã gần hoàn thành. Anh đã không vừa ý rằng là :
- em thì giống y như trong hình, còn anh trông "già" quá vậy? (Lộc lan cười ) em đã yêu cầu bớt vài nếp nhăn trên mặt anh...thế là mình có một bức tranh đẹp, nhìn vào không ai biết là tranh vẻ mà nghỉ là hình phóng lớn ra. Bức tranh ngày đó được trả bằng tiền quy ra đúng hai chỉ vàng anh nhỉ? Em cười tủm tỉm ...nhìn hình anh ngày đó với anh bây giờ quá khác...tóc bạc trắng xóa cả rồi. Lancan mỗi lần xem hình thì kêu lên " nhuộm tóc cho ảnh đi" anh không chịu. Skn trêu chọc " mầy nàm gì mà ĐT bạc đầu hết vậy" hahahaha! Em cười và rằng:
- Thế mới là người đàng hoàng chuẩn mực, là người không thích đổi trắng thay đen.
Thằng cháu thấy em lọ mọ sau bếp ghé mắt qua cửa sổ hỏi lể tình nhân chú tặng gì cho cô chưa. Hai thằng mình không hay bày vẻ, thế nên chưa khi nào tặng quà cho ngày nầy hết cả. Câu hỏi bông đùa của thằng cháu làm em suy nghỉ....chắn chắn rằng em chẳng cần anh tặng món quà nào cả. Anh chỉ cần khỏe mạnh ... anh sống lâu hơn em.... anh phải vui và hài lòng mọi điều thì đó là quà cho em đó. Ngày nầy đi ra phố nhìn đâu cũng thấy hai trái tim, cửa hàng bày bán áo đôi, nữ trang thì có nhẫn đôi. Nhắc tới nhẫn em nhớ chiếc nhẫn cưới của anh chật quá đã tháo cất.. ra đường người ta nghỉ anh độc thân, một anh già độc thân khó tính... hahahaha!
Cuối ngày ...em dọn dẹp xong cả rồi nhìn nhà cửa sáng loáng thầm khen mình quá giỏi. Chui vào tổ chim cúc cu lướt web. Mở trang tanchau hiện lên hai quả tim hồng, màu hồng ngọt ngào và ấm áp làm sao. Có lần anh bảo:
-tim anh giờ đây xẻ làm đôi một nữa cho cháu ngoại, một nữa cho em.
-thôi đi...có ai nấu cháo lòng đâu mà xẻ tim (cười)
Ngày hôm nay tâm hồn thảnh thơi....vui lạ, em lại lảm nhảm hát ...đường ra "trận" mùa nầy đẹp lắm (chắn chắn rồi) ...người bên đây nhớ người bên kia. ....
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)