Thứ Ba, 20 tháng 3, 2012

Nhớ con sông quê.


Saigon với những ngày giáp tết, lòng tôi luôn rộn ràng với niềm vui gặp lại bạn bè, người thân. Ngày thì rong chơi đến tối thì nấu cháo điện thoại với người ven đô. Rồi với ĐT chồng ở hai đầu nỗi nhớ. Tôi hầu như không có thời gian theo dỏi hết một chương trình ca nhạc, một bộ phim vở kich truyền hình nào cả. Vậy mà trước khi về tôi nhủ lòng.... tết nầy mình chẳng đi đâu hết, ăn xong rồi nằm xem tivi là nhất rồi. Đâu có ngờ đặt chân tới vn, buổi sáng ngày sau là đã có độ. Thế là hẹn hò ...đi chơi phải sắp lịch mới không bỏ sót một cuộc vui nào hihiihi!

Đó là tháng đầu tiên trước tết. Ngày mùng tám tôi về quê Tân châu đi về đúng một tuần. Trở về saigon thư thả hơn chút. Ngày thì có bạn "tha" đi, buổi tối không dám ăn khuya nữa lúc í đã tăng 2kg rồi. Có đi cafe thì chỉ 20:00 là ra khỏi quán. Về nhà lướt web, cập nhật tình hình thế giới chờ phone ĐT chồng gọi về. Lúc bấy giờ tôi mới có thời gian vừa dạo net vừa nghe...thỉnh thoảng liếc nhìn màn hình tivi, cứ hơn 0 giờ có một bài ca cảnh Sông quê do ca sỉ Phương Thanh, Mình thuận, Hoài Linh hát ở một kênh truyền hình. Tôi mãi mê dạo net tai nghe mắt nhìn qua quýt....ngày nào cũng vậy cứ vào giờ đó thì một câu hò như sóng vổ bờ tâm hồn tôi " Hò ơi..Sông quê nước chảy đôi bờ, để anh chín dại mười khờ thương em" câu hò ngọt quá đã khiến tôi ngưng gỏ phím, nhìn lên màn hình cuốn hút theo lời ca tiếng hát, theo dỏi vở ca cảnh từ đầu cho đến hết. Bài hát buồn miên man... với lời vọng cổ não lòng, tôi đã rân rấn nước mắt cảm thương cho chuyện tình sông quê.

Bắt đầu từ đêm đó...ngày hôm nào mà không nghe Sông quê là thấy trong lòng lăn tăn nhớ. Ngày xưa nhà tôi ở bên bờ con kinh nhỏ, tôi gọi đó là sông. Đã có đôi lần được má cho tắm sông cùng với mấy đứa bạn. Nhà bạn nằm mé sông có lẻ thế mà các bạn tôi biết lội rất giỏi. Con nít xóm lò bún chúng tôi rất nghịch ngợm, chúng nó leo lên mủi ghe, mui ghe nhảy tòm xuống nước la hét ầm ỉ vang dội buổi trưa hè nắng xế. Còn tôi nhát như thỏ, chỉ lội ra sông mực nước lên đến ngực tay vịn chiếc cầu gổ, không dám đi đâu chỉ thỉnh thoảng bịt mủi hụp một cái. Những ngày cuối sắp rời quê hương, mà đêm nao cũng bắt đầu...Hò ơi ...Có một dòng sông chảy tràn trong trí nhớ, làng em bên lở làng anh ở bên bồi...
Ngày ra phi trường trong lúc chờ vào phòng cách ly, sắp chia tay chẳng biết nói năng chi với mọi người. Trong đầu tôi lúc ấy văng vẳng câu hát...Sông quê trường làng con đò trên cát lở, cũng vì em xa mà thành điệu nhớ nao lòng....lập đi lập lại như băng cát-sét bị lổi. :(
Đâu phải mỗi mình em(tôi) xa đâu nào, bạn cũng xa đó thôi!