Chớp mắt...mùng bốn tết rồi, ngày bây giờ nhanh quá thôi. Hôm nay ra phố người đi đã bắt đầu đông trở lại. Các quán ăn khai trương khá nhiều, chả bù 3 ngày tết tìm mãi mới có quán ăn vừa ý. Hôm nay Cafe Một thuở khai trương hẹn Vịt saigon ăn sáng cafe ở đó. Năm nay những người làm việc được nghỉ 9 ngày thiệt là sướng. Lâu mới có được ngày nghỉ lể tết dài như vậy lẻ ra phải vui, còn Skn bạn có vẻ như không thích tết lâu, mới là ngộ. Có một người bạn học lên Facebook với câu "làm viêc cật lực trong 5 ngày, mới thấy hai ngày cuối tuần quý giá biết bao". Chẳng phải ai có đi làm mới thấy ngày..thời gian quý giá đâu, tôi không đi làm như người ta. Tôi vẫn luôn luôn trân quý thời gian, thời gian không tốn tiền mua nên thời gian không ở lại với mình. Nó trôi tuột lấy đi của người mỗi thứ một chút.
Bây giờ tôi bắt đầu đếm ngược thời gian cho ngày trở lại trùng phùng với người thân yêu. Thời gian.....tôi đã mang thời gian bên người thân về đây vui chơi. Thời gian của tôi tựa hồ như cái chăn hẹp vậy. Ấm áp bên nầy thì lạnh lẻo bên kia. Hôm họp mặt đầu năm, anh bạn của chồng nâng ly mời tôi và nói: - nhìn cô em...anh thấy "thương"thằng bạn anh quá! Tại sao?.. bạn anh nó bị "gan lớn" nên đã cho cô em về một mình.... hà hà hà!
Bài hát vang lên với câu đầu tiên " em đi rồi...còn ai vuốt tóc ....lời tình thư.." bài hát nầy hay nè mà không nhớ tên gì. Nghe hết bài mà không nhớ nỗi tên bài hát. Hôm nay facebook của tôi sẻ xuất hiện một câu "có những ngày xa nhau dằng dặt...mới thấy giây phút bên nhau quý giá biết nhường nào"
Một ngày đầu năm bổng dưng thấy nhớ...
------
J
FSKGLL