Mỗi
năm được về quê một lần vào cuối mùa hè, ở lại năm ngày được xem là
nhiều...luôn là buổi sáng đầu tiên đến nhà chị hai (hàng xóm củ)rồi ăn
sáng ở quán phở nhà chị. Cũng là để thăm lại ngôi nhà xưa củ bỏ trống.
Bây giờ um tùm cây cỏ dại, cây hoa giấy màu xác pháo của ngày xưa
..."mưa tháng sáu" của nhà tôi bị chặt trụi cành ,còn trơ cái thân cằn
cổi quấn túm vào nhau không biết khi nào cây chết. Người cháu(con anh
hai) bảo nó um tum quá sợ rắn rết nên chặt bớt đi. Giàn hoa quỳnh anh
kiêu hảnh che mát sân nhà ngày nào cũng đổ xập còn lại những cành non
sống sót bám được đâu thì bám để sinh tồn vậy mà cây vẫn cho hoa. Cuối
cùng cái mà tôi tìm là hàng rào bông bụp. Cây cho ra hoa màu đỏ tươi
giống như cái lồng đèn tôi chỉ gọi là hoa lồng đèn. Hàng rào cũng xơ xác
trụi lá, dây kẻm gai quấn vào thân nó làm hàng rào thay thế, cũng may
còn một cây nằm nép mình sau cửa rào sắt hoen rỉ. Nó từng là trụ cột cho
cánh cưa rào bằng tre do ba tôi tự làm, giờ đây nó còn sống sót chờ đợi
thể như biết có cô chủ bé nhỏ ngày nào trở về thăm nó. Ngày ấy nó cho
bông rất nhiều và bông lồng đèn đã bắt gặp cái hôn lén vội vàng của anh
xã, là cái hôn đầu tiên trên má phải của tôi lúc tiển anh buổi tối. Bởi
lần ấy anh đi công tác rất lâu. Lặng nhìn hoa, một cảm xúc dâng trào kỉ
niệm lẩn quất nơi đây, như có ai xui tôi nói ra điều tôi nghỉ, cháu gái
hỏi: rồi sáu thấy sao? tôi: thì bất ngờ, bên má nặng trịch mắc cở nhưng
rồi lại thinh thích...haha!
Chụp vài pô hình cố giữ lại chút "tàn phai"... của một đời hoa đời cây..
Tháng tám/27/20018
Hôm
nay thứ sáu vậy là cuối tuần lại đến sáng nay một mình ở nhà bổng dưng
thấy ko vui, mắc mớ điều gì hỏng biết . Từ bửa về quê tới hôm nay tôi
hỏng được phẻ cho lắm! ngủ quá nhiều mà ko thấy đủ, ăn nhiều mà vẫn
thòm thèm, lại còn thêm chóng mặt nữa, cơ thể rả rời chẳng muốn làm gì
bệnh gì vậy hả? cô em dâu nói: chị sắp cảm rồi đó! mới đây vào một trang
web của trường đọc 1 bài viết của nhỏ bạn nó bảo "thật sự nao lòng giữa
những bôn bề trong cuộc sống khó khăn nầy" ừ! cuộc sống luôn vậy mà,
nói về bộn bề cuộc sống có vô vàn cái bộn bề ko cái nào giống cái nào
cả. Ai cũng có cái bôn bề của riêng mình, tôi cũng đang bộn bề với nhiều
thứ, đến nỗi ko biết phải bắt đâù dọn dẹp việc gì trước nữa.
Nhà
cửa thì không đến nỗi tùm lum, tôi đã quyết định ko mua sắm thay đổi
mọi thứ trong nhà nếu chưa thực sự cần kể từ khi 2 con đi học xa. việc
nhà có chị Nết phụ giúp trong 2 giờ mỗi ngày rùi, tôi quá rảnh vậy sao
tôi vẫn thấy mình chưa thu xếp được ổn thỏa những bôn bề chung quanh
nhỉ?Bôn bề của tôi là gì? Sau nhiều ngày tôi đã biết, bản thân tôi
chính là cái bộn bề của tôi: tôi đã từng ôm đồm nhiều thứ cho mình và ôm
luôn cả cho người, tôi nhanh nhẩu và tà-lẹt mọi thứ bởi chân lý: mình
vì mọi người. Cuộc sống sẻ có nhiều tiếng cười hơn nếu ai cũng nghỉ
vậy.nhưng ko có quá nhiều người nghỉ vậy. Nói về nụ cười thì tôi có quá
dư thừa nó trên cỏi đời nầy, hài lòng mãn nguyện vì trời ban cho tôi
cái bản tính "nhạy" cười hơi quá tay. Mà dạo nầy tôi lười biếng cười
hơn trước rùi, bởi có nhiều việc làm tôi mất lòng tin, tôi đã tự nhủ
lòng: thử sống khác từ đây! ko cần phải tâm lý cho ai nữa đâu, tâm
lý cho người ta nhiều mình nhận sự thiệt thòi đôi lúc phủ phàng không
thôi. Đó là nguyên nhân tôi để tôi tiết kiêm nụ cười, tiết kiêm cái tính
tài lanh sẳn lòng của tôi. Vậy đó mà khi nhận tin nhắn của Lancan:
đừng buồn nghe bup-be 12C ! tôi bật cười khit khit vì lâu rồi được nghe
lại
. Vậy là đã thu xếp được một việc lớn tôi từ đây chính thức tôn thờ chủ nghĩa Mackeno muôn năm!
Cái
bộn bề nữa là tôi còn phải rong duổi bao nhiêu lâu giưã Vn-Hoa kỳ. Chỉ
mình tôi đi rồi một mình tôi về.Tôi là hiện thân của bà mẹ trong vở "lá
sầu riêng thời @thì phải? bộn bề trong nỗi nhớ Leo nhớ con ... nhớ lảo í

Cách nào gom tất cả vào một đây nhỉ ? thời gian ơi nhanh dùm nhé!
Tôi
đã mơ thấy mình có một chốn bình yên là một mảnh vườn nhỏ tôi đã
trồng nhiều loại rau , một mái nhà tranh gió lùa qua song, 2 cái võng
lắc lẽo cặp kè giữa trưa hè cho 2 người tôi, quên hết tất cả cái bon
chen ngoài kia để chỉ là bạn bè gặp nhau chén no say rồi kể chuyên
ngày xưa ... đuối thì ngủ trên những chiếc võng mắc dưới tàn cây ăn
trái nghe tiếng chim ríu rít. Sáng nay nhớ lại giấc mơ đêm qua thấy
buồn cười vì cái mơ ước ngược với cái cuộc sống hiên đại xa hoa ngày
nay. Ai đó đừng cười tôi bởi trong cuộc sống bôn bề trăm thứ chỉ có
những nơi chốn ấy ta mới nhân thấy cuộc sống thât đáng yêu biết dường
nào.
