cobiec
Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010
"thôi đừng hát ru, thôi đừng ray rứt, lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu..."lời hát đi theo cả trong giấc ngủ rồi cứ vậy mà văng vẳng trong đầu mỗi khi nhìn thấy chiếc lá vàng rơi. Rồi buồn rồi nhớ rồi tiếc cái gì đó đã qua rất lâu rồi :((
Bài đăng mới hơn
Bài đăng cũ hơn
Trang chủ
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)