Thứ Tư, 25 tháng 1, 2012

Lệ đá.



Như đã hẹn, cùng vài người bạn đi ăn sáng và cafe. Tôi vẫn luôn thích quán Cafe Một thuở hơn mọi quán tôi đã đến. Nơi đó không gian yên tỉnh, nhạc mở vừa đủ nghe...có thể yêu cầu bài hát mình thích. Tôi thích ngồi phía ngoài dưới gốc cây có tán lá xòe rộng, trước mặt là một hồ nước trong veo trồng hoa súng, hoa súng tim tím, mặt hồ lung linh nắng sớm mai, lòng tràn ngập niềm hân hoan với không khí của mùa xuân chầm chậm đến bên tôi.
Hôm nay bàn tôi ngồi cạnh một bức tường đá, một cái đèn bảo trên tường. Vài khung hình nhỏ treo tường với những dòng chúc tết. Như một sự trùng hợp bài hát Lệ đá vang lên ...hỏi đá xanh rêu bao nhiêu tuổi đời... hỏi gió phiêu du qua bao đỉnh trời....Chỉ có những khoảng khắc thế nầy tôi mới lắng nghe được hết từng lời từng chử bài hát. Một chút tư lự về lệ của đá...đá khóc được sao? Đang suy nghỉ chợt nghe nói :- nhìn kìa đến đá cũng còn bị thương nữa là....Tôi giật mình hỏi đâu thì thấy tay chỉ vào phiến đá có dán bông băng. Chúng tôi cười khúc khích bởi sự dí dởm của bạn ấy. Cùng lúc bài hát Lệ đá cũng kết thúc...Một buổi sáng nhẹ nhàng trôi qua với vài giọt lệ của đá mang trên mình một vết thương. Vết thương của đá có lẻ do người khách nào tinh nghịch gây nên. Còn người có nên tinh nghịch một chút ...làm đau người khác không nhỉ? đôi lúc trong cuộc sống cũng cần nên có để đời thêm thi vị.... một niềm đau ngọt ngào.


Photobucket


Photobucket


Photobucket