Hôm nay nhà nối lại mạng rồi. Có thể thăm hàng xóm Mul. Đúng là phải có "mạng" mới được đó mọi người ơi. Vắng nhà hơi bị lâu....hàng xóm sang thăm để lại lời chào lời chúc mà không hay để đáp trả. Xin lổi ...ngàn lần xin lổi.
Những ngày đầu gặp lại bạn bè tíu tít kể chuyện, rồi đi ăn đi cafe nên không cảm thấy thiếu ...Mul hay FB. Sau những ngày "nổi loạn" .... dẫn đến hắt hơi vài cái (ai nhắc mình) hắt hơi liền tù tù ( cảm chăng) ...cuối xuống nước mủi chảy biêt là bệnh rồi, mình không uống thuốc để nó tự khỏi.
. Những ngày nầy mình tưởng mình như một đứa không chồng không con cháu gì ráo! đi chơi không cần lo ...phải về nấu cơm hehehe! Tối ngồi cafe không phải về sớm vì chồng đợi cửa. Về nhà nằm khềnh trên salon ôm điện thoại nói chuyện đến nóng cái lổ tai cũng ko bị ai đó nhắc. Không phải nấu nướng gì hết ....Ôi giờ mới thấm thía câu nói bác Hồ "không có gì quý hơn độc lập tự do".
Về đến hôm nay vẫn chưa điều chỉnh lại được giấc ngủ, cứ tầm 1 giờ chiều là mắt díp lại ngủ đến 8 giờ tối. Đến hôm nay về ăn uống thì tệ lắm, ăn món gì có rau thì cái bụng đau râm ran, về đến nhà bỏ phiếu mệt xỉu. Hàng xóm nhìn qua cửa sổ phía sau nhà, thấy mình lọ mọ ở góc bếp người ta rằng " mỗi mình cô thì ăn cơm bụi cho khỏe, cô nấu làm gì cho mệt" . Mình thích nấu ở nhà vừa chất lượng, vệ sinh, không bột ngọt, ít muối bột nêm v.v...Hôm nay nấu 2 món , bò kho thì ăn được với mì hủ tiếu , bánh mì. Nồi súp chân giò ăn với hủ tiếu, nui. Những lúc nào đi chơi ăn ngoài với bạn thì thôi. Trái cây thì chỉ mua xoài Hòa Lộc ăn hoài từ lúc về đến nay chưa thấy chán.
Bạn bè sợ mình buồn, gọi hỏi thăm nếu không đi đâu thì đến chơi. Lần đầu tiên đón giao thừa không có ox bên cạnh, lần đầu tiên ở vn một mình, lần đầu tiên ox ở Mỹ không có mình. Những tưởng buồn nhưng không buồn hehehe! Đêm giao thừa đi loanh quanh ngoài phố đến lúc mà người người càng ngày càng đông thì mình trở về nhà. Nằm khèo chờ đón giao thừa trên tivi là khỏe nhất rồi ...khi nghe 9,8,7,...... Đúng lúc con gái gọi về hỏi mẹ làm gì đó? mẹ đang đếm ngược 3..2..1 ....yeah !!!...một giây một phút của năm mới bắt đầu...hy vọng môt năm mới với mọi điều tốt lành.
Chúc cả nhà mul sức khỏe dồi dào, viết nhiều và xung hơn nữa nhé!
chỉ có vài tấm ảnh lấy từ FB.
Về vn đã được một tuần. Đến hôm nay tôi vẫn không quên được cảm giác ngất ngây sung sướng vở òa...khi bánh xe phi cơ chạm đất lúc 0 giờ 15 phút , cũng là lúc tiếng vổ tay tiếng reo cười của những hành khách hello VN . Chuyến bay từ Hongkong về saigon có khoảng vài mươi khách thôi, nhưng cũng đủ làm khuấy động cả một chiếc phi cơ lôi kéo cả nhưng người không phải là Vn cùng vổ tay theo. Đã có một giọt nước mắt đọng trên mi...
Trên đường về nhà cứ nghỉ chút nữa đây tôi sẻ được ngủ ở cái tổ chim cúc cu quen thuộc sung sướng biết ngần nào. Đường phố về đêm xe không lưu thông nhiều, không ồn ào ít khói bụi... lâu rồi mới cảm nhận được saigon yên ắng như thế nầy. Đi đón có chị một cậu em và nhỏ bạn, vì về quá khuya nên tôi không muốn phiền các bạn đón tôi đâu. Nào giờ tôi thích đi về chỉ người thân đón là đủ rồi. Bạn ngủ lại nhà hai đứa lâu ngày gặp lại, nằm với nhau chuyện đâu nói hoài ko hết.Nói đến 5 giờ sáng mà không hay. Mà với chị đã thức lọ mọ dưới nhà. Tôi chui ra khỏi tổ xuống lầu nói chuyện với má. Còn bạn nhờ vậy mới ngủ được đến 7 giờ, bạn thức dậy kêu " ngộ lói bụng". Kêu 2 tô hủ tiếu mỹ tho gần nhà cho bạn và tôi ăn cho "lở lói". Lúc tôi đi hủ tiếu giá 15 ngàn 1 tô giờ đã lên giá 30 ngàn. Tôi la lên - sao mắc vậy. Bạn cười và rằng: - bây giờ cái gì cũng lên.
Như đã nói với lòng từ khi còn bên Mỹ, về vn tôi sẻ cafe bất cứ lúc nào. Và ngay buổi sáng đầu tiên tôi đã cafe với bạn, quán nằm trong khuôn viên của dinh độc lập không gian yên ắng thích hợp với người lớn tuổi như tôi. Lâu ...mới có lại được giây phút tuyệt vời nầy ôi...ngất ngây. Tôi sẻ còn nhiều ngày để tôi rong chơi để yêu máu lửa quê hương mình. Tiếng con chim sáo..tiếng lá lao xao thoang thoảng mùi cây cỏ.Từng giọt cà phê rơi xuống ....nghe bạn nói cười râm ran tôi bổng thấy yêu cuộc sống nầy quá đổi...
.