Chủ Nhật, 12 tháng 8, 2012

Mother's day


Nhớ về hai mươi năm trước, mỗi khi má lên thăm tôi, hai con "vịt trời " nhà tôi mừng nhảy cửng lên reo to - ngoại lên ngoại lên rồi mẹ ơi! nhìn xem, má lấy gì ở cái giỏ đi chợ bằng nhựa, má nói: nhờ cái giỏ mà không bị bể 2 chục trứng gà so, má "cưng"nó lắm để 2 con vịt trời nó ăn "mau lớn". Nè! xoài thơm chín cây, bánh bao chỉ, bánh chuối là của con (tôi ), mắm sặc, cá khô, đu đủ mắm má lần lượt lấy ra giống như cứu trợ vậy. Má nói cười ôm cháu ngoại hun hít thỏa mản, cặp mắt có vết chân chim nói lên 1 tinh yêu người mẹ
trên gương mặt đẹp lão phúc hậu của má tôi.
Xe đò từ TC lên SG còn khó khăn ,đi đường vất vả lắm, má tôi không sợ khó mỗi lần đi thăm con cháu ,má vui lắm được thấy hai cháu ngọai đầu lòng mạnh khỏe.Tôi là đứa con gái áp út, kể từ khi lấy chồng rồi sinh con ở gần gia đình được 4 năm, lúc ấy tôi luôn nghỉ mình không thể sống xa cha mẹ, do vậy nhà tôi được xây chung vách lại có thêm một cửa thông qua nhà ba má tôi, riêng mà vẫn như chung bên cạnh má tôi thật yên tâm.
Rồi đến lúc tôi "bị" theo chồng về t.phố , nấn ná mãi rồi cũng phải rời xa ba má ,xa cái nơi sinh ra mình ,nhiều kỷ niệm tuổi thơ...không có nỗi buồn nào bằng. Là như vậy đó ! bận bịu tôi không thường về ,chỉ có má mỗi mùa hè má lại lên chơi lâu nhất ,bỡi hai nhóc được nghĩ hè ,ngoài ra má tôi cũng lên SG đột xuất khi tôi cần nhưng vẫn không quên đem quà, mà mẹ con tôi ưa thích ,ở SG không thiếu thứ chi , nhưng mà tôi quí những gì của má cho , chứa đựng một tình mẹ bao la như bài hát LÒNG MẸ thật hay.Tôi cũng thấy má tôi thấp thoáng hình bóng một người mẹ trong vở LÁ SẦU RIÊNG. Có giống mà cũng có khác .
Giống má cô Diệu mang những món cần cho Diệu,như má đem cho tôi món ăn tôi ưa thích. Khác là má vui, mãn nguyện bởi tôi hạnh phúc, đầy đủ, còn cô Diệu sống khổ và bất hạnh, nhưng việc làm của 2 bà má xuất phát từ tình yêu con, niềm hạnh phúc hay nỗi bất hạnh điều giống nhau cả, Giờ thì má tôi gần 8o tuổi, nhưng vẫn thích lo cho con cái như - tui bây ăn gì má nấu cho nè! má luôn hỏi vậy khi con cái đông đủ Không được sống gần má như các anh chị , nên tôi quí từng phút khi bên cạnh má Tuổi già của má giờ đây không tính năm ,mà đang tính tháng tính ngày .Tôi hiểu điều nầy, dù cách xa cả một đại dương, tôi đều phải sang thăm má vào mùa thu-đông hằng năm, rồi để được nghe má chia sẻ những kinh nghiệm bản thân, để được nghe má chỉ bí quyết nấu ăn ngon, để được má giáo huấn đạo làm người, mặc dù tôi đã khôn lớn, đã là bà ngoại rùi mà sao những lời má nói tôi vẫn thích nghe vẫn còn để tôi phải học hỏi thêm nữa.
Nói về má tôi, còn nhiều điều chưa kể hết, nói về các bà mẹ trên thế gian nầy là đề tài bất tận.
Xin trời phật phù hộ má được sống lâu hơn với chúng tôi, và các bà mẹ khác được nhiều sức khỏe bên con cháu. Mọi người khi còn được sống bên cạnh người thân, hãy luôn nói với nhau những lời yêu thương đi nhé

Photobucket

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét