for everyone |
Lúc
rảnh không vào Mul được, vào được thì busy. Chỉ kịp loanh quanh thăm
nhà hàng xóm gần nhất, hàng xóm ở bên tây thì xa nên chưa thể sang chơi.
Nhớ lắm! sorry mấy bạn già trẻ và sồn sồn của tôi.
Dạo nầy tôi bị stress, nhiều việc tính toán trong cái đầu to mà óc nhỏ như trái nho của tôi. Nảo tôi hình như bị teo hay sao ah. Hay quên trước quên sau. Nhất là cái mắt kiếng hay bị nhất. Hôm qua ra khỏi nhà người bạn, kiếng mát để quên nhà nó, bảo nó:- lấy cái kiếng để quên. Nó chạy vào nhà rồi chạy ra đầu lắc tay lắc :-đâu có đâu ! Tôi :- có mà trên bàn đó ! Nó chạy vô chạy ra lắc .. rồi cười hô hố - "ông" đang mang kìa ! Tôi quê một cục...Nó bị tôi sai chạy ra vô mấy bận, hai đứa già lẩn thẩn hihi !
Nó là thằng bạn học của tôi, chỉ có nó nói chuyện gọi tôi bằng"ông" xưng tôi. Chỉ có nó là thằng bạn duy nhất tôi ko gọi nó bằng anh như mấy bạn chung lớp khác. Hồi đó nó là là thằng " xấu háy" nên má nó đeo cho nó một chiếc khoen tai. Nó chỉ thích đi theo chơi với đám con gái. Sau nầy nó cưới vợ tôi gặp lại nó ở saigon. (Tôi cứ nghỉ nó sẻ không thích cưới vợ hihi!) Nó có một chổ rửa xe tương đối lớn, vợ có quán cơm bình dân luôn đông khách. Nó gọi và hay trách tôi rằng:- ông hứa lèo , ông hứa tới nhà tôi chơi sao không tới. Ông lên chơi đi, tôi rửa xe thay nhớt cho ông. Tôi vẹo:- ăn cơm bình dân luôn hén! Tôi đã đến chơi. Coi như xong một cái hẹn lên mốc.
Tôi quên nhiều thứ, như chuyện nấu ăn cũng quên, bỏ muối xong lại bỏ thêm. Tệ hơn vợ thằng đậu ! phải lấy nảo mang hấp lại thôi.
Đang không vui, nghỉ tới nếu như mình mắc bệnh lảng trí thì sao ?.
Vừa lúc cháu ngoại kêu ngoai ngoai ! là vui lại ngay . Cái thằng cháu trai của tôi nói được "ông ngoai" rồi. Ông ngoai sướng quá ! Đêm nào anh chị ngoại cũng canh me thằng cháu cưng ngủ dậy. Để thấy nó chạy lăng xăng, thỉnh thoảng chạy đến nhìn lên màn hình gọi ngoai ngoai. Chỉ thế thôi đó!
Dạo nầy tôi bị stress, nhiều việc tính toán trong cái đầu to mà óc nhỏ như trái nho của tôi. Nảo tôi hình như bị teo hay sao ah. Hay quên trước quên sau. Nhất là cái mắt kiếng hay bị nhất. Hôm qua ra khỏi nhà người bạn, kiếng mát để quên nhà nó, bảo nó:- lấy cái kiếng để quên. Nó chạy vào nhà rồi chạy ra đầu lắc tay lắc :-đâu có đâu ! Tôi :- có mà trên bàn đó ! Nó chạy vô chạy ra lắc .. rồi cười hô hố - "ông" đang mang kìa ! Tôi quê một cục...Nó bị tôi sai chạy ra vô mấy bận, hai đứa già lẩn thẩn hihi !
Nó là thằng bạn học của tôi, chỉ có nó nói chuyện gọi tôi bằng"ông" xưng tôi. Chỉ có nó là thằng bạn duy nhất tôi ko gọi nó bằng anh như mấy bạn chung lớp khác. Hồi đó nó là là thằng " xấu háy" nên má nó đeo cho nó một chiếc khoen tai. Nó chỉ thích đi theo chơi với đám con gái. Sau nầy nó cưới vợ tôi gặp lại nó ở saigon. (Tôi cứ nghỉ nó sẻ không thích cưới vợ hihi!) Nó có một chổ rửa xe tương đối lớn, vợ có quán cơm bình dân luôn đông khách. Nó gọi và hay trách tôi rằng:- ông hứa lèo , ông hứa tới nhà tôi chơi sao không tới. Ông lên chơi đi, tôi rửa xe thay nhớt cho ông. Tôi vẹo:- ăn cơm bình dân luôn hén! Tôi đã đến chơi. Coi như xong một cái hẹn lên mốc.
Tôi quên nhiều thứ, như chuyện nấu ăn cũng quên, bỏ muối xong lại bỏ thêm. Tệ hơn vợ thằng đậu ! phải lấy nảo mang hấp lại thôi.
Đang không vui, nghỉ tới nếu như mình mắc bệnh lảng trí thì sao ?.
Vừa lúc cháu ngoại kêu ngoai ngoai ! là vui lại ngay . Cái thằng cháu trai của tôi nói được "ông ngoai" rồi. Ông ngoai sướng quá ! Đêm nào anh chị ngoại cũng canh me thằng cháu cưng ngủ dậy. Để thấy nó chạy lăng xăng, thỉnh thoảng chạy đến nhìn lên màn hình gọi ngoai ngoai. Chỉ thế thôi đó!
kaylintavares wrote on Jul 5, '09
Bực mình không vui vì lẩn thẩn, lãng trí nhưng nhìn thấy cháu ngoại là sướng rơn chị ha .
|
thanhthaoly wrote on Jul 8, '09
hle09 said
Thằng
cháu ngoại đẹp trai dể thương quá! Riêng bà Ngoại của nó thì hình như
cũng đang trên đà tiến đến..Alzheimer rồi đó nghen..hehe...Mừng em có người bạn tốt.
ôi ! nếu có quên thì chỉ cho ngoại xin một điều đừng quên mật mã của tủ sắt.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét