for everyone |
Cả
ngày hôm qua nơi khu phố tôi ở mất điện, chỉ là nâng cấp đường dây. Vậy
là một ngày chịu đựng với cái nóng saigon. Cây quạt lá không đủ mát,
mong một cơn mưa khó mà có, mong buổi sáng qua mau chiều mau tới để ra
Tao Đàn bách bộ.
Điều gì mong chờ lại thấy lâu, ngồi nhà hay ngồi đường cũng vậy. Hai đứa ngoại nầy ra công viên khi trời còn nắng. Hôm nay Tao đàn đông hơn mọi ngày, hay nhà họ cũng mất điện cả ngày. Dưới bóng cây cổ thụ, bên nhau nơi ghế đá công viên hai thằng tôi như hai con khỉ dòm giếng. Cái ghế nầy vị trí nầy tôi đã đi lòng vòng, xả tôi nói ghế nào cũng ngồi được đi hoài vậy? tôi chọn được một vị trí sáng sủa với tầm mắt, là nhìn ra chổ..thoáng(không nhìn thấy cặp đôi người ta), dưới tàn cây rộng...
Chổ ngồi lý tưởng rồi đó, nhưng sao thấy im ắng quá ngồi chờ nắng xuống để bách bộ còn những 2 tiếng nữa, chán phèo!
Xã từ tốn móc đt tưởng gọi cho ai, nào ngờ xã mò mẩm mở nhạc cho nghe.
- Nắng có hồng bằng đôi môi em...mắt có buồn bằng đôi mắt em toc em từng sợi
.....ngồi dưới bóng mát, tay trong tay(đầu không tựa )nghe Trịnh hỏi, tôi còn đang ngẩn ngơ, chưa tìm ra câu trả lời. Bởi câu hỏi khó : môi hết hồng, mắt đã bụp..xụp , tóc khô vì thuốc nhuộm..
..........Nhạc hay trả lời chi! im mà thưởng thức.
Ừ hén! giờ tôi mới thấy tiện lợi của đt về cái khoản nhạc nhoét nầy. Mấy ngày trước, xả kêu chọn nhạc cho xã, tôi chảnh chọe:- cái nầy(đ.thoại) nghe sao bằng máy nhà mình, mà nghe ở đâu lúc nào?
Hai thằng tôi im lặng nghe những bài hát hai đứa thích. nhờ cúp điện cả ngày hai thằng tôi chạy ra công viên tìm gió, được nghe nhạc từ con dế của xã quá hay! câu hỏi nghe ở đâu lúc nào bây giờ có lời đáp. Những bài trử tình đưa nắng chiều xuống thấp, tắt máy. Hai tôi khởi động nhip nhàng từng bước cho buổi tập chiều nay. Cúp điện hóa ra hay.Tôi mới hiểu đừng xem thường những điều nhỏ nhoi vụn vặt. Đôi khi nó mang lại cho mình niềm vui lớn. Nữa ngày nắng nóng đi tìm gió hôm nay vui hơn hôm qua.
Điều gì mong chờ lại thấy lâu, ngồi nhà hay ngồi đường cũng vậy. Hai đứa ngoại nầy ra công viên khi trời còn nắng. Hôm nay Tao đàn đông hơn mọi ngày, hay nhà họ cũng mất điện cả ngày. Dưới bóng cây cổ thụ, bên nhau nơi ghế đá công viên hai thằng tôi như hai con khỉ dòm giếng. Cái ghế nầy vị trí nầy tôi đã đi lòng vòng, xả tôi nói ghế nào cũng ngồi được đi hoài vậy? tôi chọn được một vị trí sáng sủa với tầm mắt, là nhìn ra chổ..thoáng(không nhìn thấy cặp đôi người ta), dưới tàn cây rộng...
Chổ ngồi lý tưởng rồi đó, nhưng sao thấy im ắng quá ngồi chờ nắng xuống để bách bộ còn những 2 tiếng nữa, chán phèo!
Xã từ tốn móc đt tưởng gọi cho ai, nào ngờ xã mò mẩm mở nhạc cho nghe.
- Nắng có hồng bằng đôi môi em...mắt có buồn bằng đôi mắt em toc em từng sợi
.....ngồi dưới bóng mát, tay trong tay(đầu không tựa )nghe Trịnh hỏi, tôi còn đang ngẩn ngơ, chưa tìm ra câu trả lời. Bởi câu hỏi khó : môi hết hồng, mắt đã bụp..xụp , tóc khô vì thuốc nhuộm..
..........Nhạc hay trả lời chi! im mà thưởng thức.
Ừ hén! giờ tôi mới thấy tiện lợi của đt về cái khoản nhạc nhoét nầy. Mấy ngày trước, xả kêu chọn nhạc cho xã, tôi chảnh chọe:- cái nầy(đ.thoại) nghe sao bằng máy nhà mình, mà nghe ở đâu lúc nào?
Hai thằng tôi im lặng nghe những bài hát hai đứa thích. nhờ cúp điện cả ngày hai thằng tôi chạy ra công viên tìm gió, được nghe nhạc từ con dế của xã quá hay! câu hỏi nghe ở đâu lúc nào bây giờ có lời đáp. Những bài trử tình đưa nắng chiều xuống thấp, tắt máy. Hai tôi khởi động nhip nhàng từng bước cho buổi tập chiều nay. Cúp điện hóa ra hay.Tôi mới hiểu đừng xem thường những điều nhỏ nhoi vụn vặt. Đôi khi nó mang lại cho mình niềm vui lớn. Nữa ngày nắng nóng đi tìm gió hôm nay vui hơn hôm qua.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét