Đôi mắt ấy! luôn đi theo mình
bao nhiêu năm, chiều hôm qua nhiều đôi mắt như đôi mắt ấy nhìn mình. Vì
lẻ đó mà mình ngồi đó 2 giờ đồng hồ quan sát các bênh nhân nhí nơi nầy.
Mình may mắn lạ thường, nuôi hai con gái còn nhỏ, chưa bao giờ phải
nhập viện, nằm lại nữa ngày cũng không có. Chưa cảm nhận hết sự lo lắng
như những người mẹ nơi đây.
Cách đây vài năm vào thăm nhóc cháu họ
tại nhi đồng 2 nầy, đứa cháu nội của chú ruột, mỗi năm về quê mình đến
thăm cho tiền nhóc mừng lắm!mẹ mất sớm vì làm lụng đến lao lực mà chết,
tuy mệt nhưng nhóc ấy đôi mắt sáng rở mở to nhìn mình, mấp máy gọi tên.
Nhóc mừng vì có người duy nhất nơi xa lạ nầy đến thăm. Lần đầu tiên nhóc
được đi chơi saigon "trong bệnh viên" thật trớ trêu phải không?Vẩy tay
cười với nhóc. Mình bước vội ra ngoài với cô và ông Nội nhóc...hỏi thăm
bệnh, ngồi lại chút xíu...dúi tiền vào tay chị họ rồi ra về.
Về quê
được vài ngày nhóc ngủ thiếp luôn nhẹ nhàng theo tiếng kinh kệ bà nội
nhóc ngồi cạnh tụng niệm cầu cháu siêu thoát. Mình biết nhóc mất mình
lại giận mình đã không vào mắm lấy tay nhóc lúc ở bệnh viện. Mình sợ
phải nhìn rồi thương cảm nên trốn nhóc ra về. Và đôi mắt đó mình nhớ như
in, muốn xóa đi cũng không được. Từ đó mình trở nên ngại nhìn vào
mắt..chiều nầy những đôi mắt sáng rở nhìn mình mặc áo màu cam, bởi vì
không là màu trắng đồng phục của y tá. Theo lời ba mẹ "các bé bị chích
choát nhiều quá nên thấy ai mặc áo trắng là khóc thét lên" ám ảnh với
màu trắng .Tôi nghiệp quá trời ạ!
Chiều nay mình thấy vui không
còn ngại đôi mắt nữa đâu, biết rồi đó! sẻ mặc áo hoa hòe, chim chuột
,khi vào thăm các bé lần tới. Có lẻ "đôi mắt ấy" đang giúp mình vượt qua
nỗi ray rứt bấy lâu nay...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét