Thứ Ba, 14 tháng 8, 2012

CAFE MỘT THUỞ.

một buổi cafe Một Th
Một cuộc điện rủ rê  đi ăn cơm bụi, cafe quán cóc. Trời nắng đổ lửa vẫn không ngăn được tinh thần vì đồng đội của mình. Ăn xong không đi cafe quán cóc, bạn cứ khen mãi có môt nơi dể thương tên "Một thưở" vậy là trầm ở đó suốt 2h đồng hồ đắm chìm vào dòng nhạc xưa "em hiền như masoeur, ngày xưa hoàng thị..."
Ngoài trời mây vần vủ, trong lòng rất lo lắng. Nếu như ngày xưa mình hát khẻ "trời không mưa em cũng lạy trời mưa, em lạy trời mưa phong kín đường về". Giờ thì không dám hihi! mình sợ mưa ngập lụt không về nhà được, thật trái ngược với ngày xưa phải không? trời đổ mưa như trút nước ....mưa bao giờ cũng làm mình buồn và nhớ thời con gái đã qua...
Mưa vừa đủ tắm gội cho cây lá xanh tươi,trời quang mây tạnh bọn mình chia tay  nhau. Trên đường về trời lại mây vần vũ ..."lạy trời đừng mưa để cho con về tới nhà muốn mưa kiểu gì thì mưa", về nhà mình sẻ chui ngay vào cái tổ chim cút cu thường ngày, rút trong chăn tha hồ mà ấm...
Thật lạ kỳ, chỉ mới rong chơi 4h đồng hồ thôi mà sao mà nhớ đến vậy. Thế mới biết không đâu ấm áp bình yên bằng chính ngôi nhà của mình. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét